Ông bà xưa có nói một câu thật chí lý "Con nuôi cha cũng không bằng bà nuôi ông". Khi tôi bệnh đủ thứ trên đời : nào tim mạch , Parkisson mới thấy vợ tôi chịu thương chịu khó vỗ về tôi như một người chị. Nhiều lúc tôi đi không được vợ tôi phải dắt tôi đi từng bước một, vợ tôi phải đút cho tôi từng muỗng cháo - hình bóng người Mẹ lại hiện ra trong đầu tôi!
Viết đến đây tự dưng nước mắt tôi lại tuông trào! Tôi rất có phước được người vợ hiền sống với tôi gần nửa thế kỷ qua! Bây giờ mỗi lần tới bữa ăn tôi lại bất chợt hình bóng:
"Chén cơm đầy dành cho chồng con mình sau cùng lưng bát " (*)
Phải chăng đó là bản chất sống chứ bây giờ gia đình tôi kinh tế khá giả hơn nhiều đâu có phải vợ tôi ngày xưa :
"Thân gầy bên đàn con năm đứa" (**)
Đi ca ngợi vợ mình không khéo có người cho rằng tôi là ông "Ninh đau nặng "
Điều này ai cũng biết vợ tôi :
"Là người con, người dâu , người vợ , người mẹ nhu mì
Tứ đức tam tòng em khắc ghi tạc dạ! (***)
Tôi thường bảo với con "Mẹ con là tấm gương vô cùng trong sáng để các con làm bài học ở đời!"
Tuy tôi có làm những bài thơ nhưng lực bất tòng tâm không sao đền đáp tấm lòng của:
VỢ TÔI :
https://www.youtube.com/watch?v=MmKpfvEmsgU&feature=youtu.be
HOA CÀ:
https://www.youtube.com/watch?v=uFQy79YqoKE&feature=youtu.be
XIN CẢM ƠN EM:
https://www.youtube.com/watch?v=Vr6DzXyCTFM&feature=youtu.be
https://www.youtube.com/watch?v=iGyZ_9-3zU4
(*) (**) (***) : thơ của cùng tác giả trong bài Xin Cảm Ơn Em
Sài Gòn giữa hạ 2015
Võ Văn Thông