Tác giả: Võ Danh Khoa.
Viết tặng cho Mẹ Hương nhân ngày "Ngày của Mẹ".
Mùa hè trong ký ức khi tôi còn bé là khoảng thời gian không phải cắp sách đến trường và được vui chơi thỏa thích. Những đứa trẻ miền biển xứ Nẫu đứa nào cũng có nước da đen sạm và tóc đỏ hoe giống nhau vì đội nắng suốt ngày. Mùa hè bọn trẻ chúng tôi từ sáng đến tối là những trận đá bóng, là những trò chơi trốn tìm khắp các con ngõ nhỏ của vùng biển nghèo, những trò chơi hơn thua mà phần cược là những tập vở mới vừa ráo mực. Lẫn trong những ký ức đấy là những lần mãi chơi quên cả giờ ăn tối để Mẹ phải réo gọi tìm về.
Tuổi thơ tôi lớn lên mà chưa một lần cảm nhận sự vất vả, tảo tần của Mẹ với đủ nghề lao động chân tay cực nhọc nuôi dạy anh em chúng tôi. Để rồi giờ đây khi mái tóc bắt đầu điểm sương, khi công việc bon chen phải lập nghiệp ở nơi xa, khi chiều nay con chợt nghĩ đến Mẹ, con lại muốn chạy về để được ngồi ăn cùng với Mẹ. Con nhớ Mẹ, Mẹ ơi!
" Để rồi giờ đây khi mái tóc bắt đầu điểm sương, khi công việc bon chen phải lập nghiệp ở nơi xa, khi chiều nay con chợt nghĩ đến Mẹ, con lại muốn chạy về để được ăn cùng với Mẹ. Con nhớ Mẹ, Mẹ ơi!"
Trả lờiXóaKhi đọc những dòng này, tôi thấy trong khoé mắt Mẹ Hương long lanh giọt lệ!