Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

HỒI KÝ CỦA MỘT THỜI SA ĐÉC ĐÁNG NHỚ



Đến bây giờ, gần hơn năm mươi năm tôi vẫn còn nhớ hình ảnh những ngày tôi sống ở Sa Đéc
Hồi đó tôi đã lấy vợ và có con gái đầu lòng . Tôi theo cha để làm thúng . Hồi đó bà Ba cho cha con tôi ở cái trại sát bên sông. Hễ mỗi lần lấy nước uống thì gánh đôi thùng xuống cầu duỗi bang qua bang lại rồi múc cho cho đầy thùng đem lên đổ vào cái lu rồi đánh phèn chua vào chờ nước trong để nấu ăn và uống.
     Tôi còn nhớ có một lần vợ tôi rửa rau trượt chân ngoài đống tràm suýt chết!
Cứ mỗi lần đi chợ lồng Sa Đec thì theo lộ đá xuống bến đò ngang Tân Hưng để qua . Theo vợ tôi kể lần đầu tiên mua một chục trái vú sữa sau khi trả tiền người bán phải bỏ thêm vào tám trái nữa vì lúc bấy giờ ở miền tây ở đâu họ cũng bán một chục tới mười tám trái!
         Ở đây đi cầu khổ lắm. Phải đi ngang nhà thím Thái ra hầm cá dồ. Hồi may thì cầu rãnh ta được  đi khỏi phải chờ. Nhiều lúc đau bụng phải đi hoài thím Thái bảo :"thằng Thôn bữa nay bị tước phải không Thôn".

      Cũng chính vì trốn lính tôi mới về Sa Đéc để nức thúng . Hồi đó tôi học xong tú tài toàn phần . Để tránh phải đi Quân trường SQ Đà Lạt ,tôi qua chi cảnh sát ở Sa Đéc làm thẻ căn cước khai nhỏ tuổi. Một bữa trưa họ đưa giấy báo qua để nhận thẻ căn cước. Tôi mừng quá chưa kịp ăn để qua nhận. Không dè vừa tới họ còng số tám rồi chở tôi xuống nhà lao Vĩnh Long luôn . Ở nhà đợi không thấy tôi về em Thịnh mới qua hỏi mới hay cớ sự là như thế . Sau này đi thăm nuôi, vơ tôi mới cho tôi biết rằng đêm tôi bị bắt con Hằng ở nhà khóc suốt đêm, không ngớt. Bà Ba thấy vậy nóng ruột cũng lên xuống dỗ dành cháu luôn!

Chợ Lồng Sa Đéc

Nói lại việc chi Cảnh sát chở tôi xuống nhà lao Vĩnh Long : bị tống vào phòng lao có thằng to cao lớn
hung hăng đến hỏi tôi: "Ê mày bắt về tội gì " tôi chưa kịp nói thì hắn đánh tôi mấy cái và chỉ giang sơn của mày từ nay là ở chỗ thùng phân .Tối tôi phải ngủ sát thùng phân dùng để tù nhân đi vệ sinh và sáng nghe tiếng kẽng gõ báo hiệu là phải lo vác ra cho kịp để đổ vào nhà vệ sinh lớn. Tôi phải chịu cực hình thế cho tới một tuần. Sau Giám thị kêu tôi ra và họ biết tôi có trình độ học vấn nên cho tôi được ngồi làm việc chung với các sếp và tối được ngủ lại tại văn phòng.
   
Sau một tuần họ mới cho vợ tôi thăm nuôi, vợ tôi tuy buồn nhưng biết tôi được làm trong văn phòng nên bà mừng lắm! Thế là tôi được tự do đi lại trong phạm vi trong nhà lao cho nên tôi xuống dưới bếp được mấy anh nuôi cho cơm cháy và uống nước cơm nấu gạo lức, chẳng bao lâu tôi mập ra thấy rõ.
     
      Ở được bốn tháng tôi có lệnh được giao cho quân trường. Nhờ có Cha tôi móc nối với tài xế tôi được trốn về nhân trong lúc họ cho số người này đi tiểu.

     Thế là đời tôi đã sang trang từ đấy.



         Saigon , ngày 30-3-2016
           Võ Văn Thông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét